Đặc biệt là trong những người tài. Không gì tự nhiên mất đi. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Tôi ủng hộ cái đúng.
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.
Nên không ai có lỗi. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Cái này không rõ lắm. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết.
Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Cậu em thế là tạm biệt rồi. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa.
Nhà văn ngồi lại một mình. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.