Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Một số người giúp đỡ nhiều. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Mất thương hiệu hơi bị phiền. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Mọi người bảo bạn hiền lành. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Tôi lẳng lặng ra về. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Có thể cháu học đêm qua. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Hoàn toàn không ngái ngủ.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.