Còn người nghèo thì sao? Họ vẫn “đang chuẩn bị để sẵn sàng!”. Nói cách khác, tôi thà rằng mình là kẻ rất ngớ ngẩn và rất giàu có hơn là người rất tỉnh táo mà không có gì cả. Lý do hàng đầu khiến mọi người không có những thứ mình muốn là vì họ không biết thực sự mình muốn gì.
Nó liên tục đem đến cho bạn những con người, sự vật, cơ hội, sự kiện. Trên thực tế, những người như vậy sẽ phải chờ đợi mãi mãi. Trong trường hợp đó, việc bạn không thích hoạt động quảng bá là biểu hiện của nỗi sợ hãi mơ hồ về sự thất bại và sợ bị tự chối.
Còn kinh nghiệm của tôi thì sao? Tôi từ đâu đến? Có phải bao giờ tôi cũng thành công? Tôi ước sao mình được như vậy! Vậy thì hãy quẳng gánh lo đi và bắt đầu làm giàu! Điều nào hiệu quả, hãy tiếp tục.
Điều đó ý nghĩa hơn nhiều so với việc trở nên túng quẫn và không giúp gì được cho ai. Đấy là cách tôi quan sát sự việc, bởi đây là công việc của tôi. Tôi sẽ trở lại đường chạy với một phong thái mạnh mẽ hơn nữa”.
Bạn đã bao giờ nghe chuyện về những người phát tài nhanh chóng chưa? Bạn có để ý một số người từng sở hữu rất nhiều tiền của nhưng rồi lại trở nên trắng tay, hay có người dường như đã có những cơ hội tuyệt vời nhưng chính họ đã để cho các cơ hội đó tuột khỏi kẽ tay? Nếu chỉ quan sát từ bên ngoài thì những thất bại ấy có vẻ như chỉ là điều không may vì sự thoái trào của kinh tế hay do một đối tác không nghiêm chỉnh, đại loại thế. Tôi yêu cầu năm người bước lên bục và cầm theo một vật gì đó. Thật thú vị khi theo dõi phản ứng của mọi người.
Hội chứng này rất phổ biến trong xã hội chúng ta. Vẫn còn rất hoài nghi, tôi hỏi: “Thế bác nghĩ gì lúc này?”. Thứ tư, trong phần lớn trường hợp, tôi sẽ không đề cập đến tầng lớp trung lưu một cách cụ thể, bởi vì ở những người thuộc tầng lớp trung lưu thường có sự pha trộn giữa trạng thái tâm lý của người giàu và người nghèo.
Người giàu sống trong thế giới của sự sung túc, còn người nghèo sống trong thế giới của các giới hạn. Tất nhiên, trừ khi bạn chủ động can thiệp và điều chỉnh các “hồ sơ tài chính” trong trí óc mình. “Nghe hay thật,” - cô nghĩ thầm.
Tuy nhiên, lũ trẻ nhà tôi, lúc đó mới lên năm và bảy tuối, lại nhanh chóng kết bạn với những đứa trẻ hàng xóm, và thỉnh thoảng tôi phải ghé qua những tòa dinh thự đó khi đưa chúng đến chơi hoặc đón chúng về. Quy tắc của tài khoản này là nó phải được “giải ngân” mỗi tháng. Thật đáng ngạc nhiên khi chứng kiến thái độ khinh khi, thậm chí oán hận mà những người nghèo dành cho những người giàu.
Khi đó, vùng thoải mái của bạn đã được mở rộng, nghĩa là bạn đã trở thành một người “lớn hơn”. Tất cả những gì họ chạm vào đều biến thành vàng. Cuối mỗi ngày, hãy viết ra một điều bạn đã làm tốt và một điều chưa tốt.
Là nhà lãnh đạo, bạn phải có người nghe theo và ủng hộ, có nghĩa là bạn phải lão luyện trong việc bán hàng, khích lệ và động viên mọi người hưởng ứng theo tầm nhìn của bạn. Họ không cảm thấy họ đủ giỏi, đủ quan trọng để tạo ra sự thay đổi thực sự trong cuộc sống của mọi người. Một trong những lời nhắc nhở hơi thiếu tinh tế mà tôi hay nói với học viên của mình là: Bất cứ khi nào cảm thấy như thể đang gặp phải vấn đề lớn, bạn hãy tự chỉ vào mình và nói thật lớn: “Vấn đề nằm ở bản thân tôi!”.