Một điều rất hệ trọng. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Tác phẩm Bật dậy nào.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Này, mày bê cái kia cho chú. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.