Tôi thấy rõ chân tướng của tôi mà giật mình: thì ra bấy nay tôi cứ muốn thay đổi cả mọi vật trong vũ trụ, trong khi chính đầu óc tôi muốn thay đổi. Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết. Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục.
Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. 000 toa mà chỉ có năm toa bị tai nạn. Tôi xin đơn cử truyện một người bán sách thất vọng, ông John R.
Nếu không, tức là đưa cổ cho người ta cứa đấy. Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy. Mười bốn công ty bán sữa ở Ambert nhờ anh việc đó và anh phải mướn thêm hai người phụ tá.
"Kinh nghiệm ấy giúp tôi phát giác được một cách làm cho tôi và những người khác sung sướng cũng như trái táo trên cây rớt xuống giúp Newton kiếm được luật hấp dẫn của vạn vật. ảnh hưởng của ngoại giới rất nhỏ. Ông chủ bút một tờ báo ở New Orleans nói với tôi rằng người thư ký của ông một hôm dọn bàn tìm ra được một cái máy đánh chữ mất từ hai năm!
Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được. Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu". Sự cấu tạo nên ta thực "bí hiểm và kinh dị" thay!
Có một đôi khi họ đáp: "Tôi chỉ muốn nằm suốt ngày". Người bị ghét, bị vu cáo và bị chỉ trích nhiều nhất trong lịch sử Hoa kỳ mà tôi biết là ông Abraham Lincoln. Sáng thứ hai, tôi có thể lại hãng như thường lệ.
Platon nói: "Các y sĩ có một lỗi lầm lớn nhất là họ chỉ rán trị thân thể, không nghĩ tới trị tinh thần mà thân thể và tinh thần là một, không thể trị riêng được". Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp. Ông nghe tiếng kêu, chạy lại, thì đã không cứu được nữa vì bị bỏng quá nặng.
Bác sĩ Alexis Carrel, người được gii thưởng Nobel về y học, đã nói: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi. Nhưng dần dà năm này qua năm khác, tôi nhận thấy rằng tức giận cũng chẳng ích gì, chỉ thêm chán nản.
Trước khi vào chào một ông khách, tôi dò hỏi để biết ông ta đóng thuế bao nhiêu, có thói quen nào, tư tưởng về chính trị và tiêu khiển ra sao? Trong khi người ta tiếp, tôi lợi dụng tất cả những điều đã thăm dò được đó. Bạn đã kinh nghiệm như vậy rồi chứ? Tôi cũng vậy. Mấy năm trước, tôi du lịch qua vườn Teton ở Wyoming, với Charles Seifred và vài người bạn của ông.
Họ không có thời giờ phung phí. Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào mới thôi. Nhưng không bao giờ dì tỏ vẻ khó chịu ra nét mặt.