Tôi đành phải chiều cháu. giảng: "Nữ bác sĩ đi chích thuốc đấy. Hăng hái thi hành quyết định đó và đừng lo nghĩ về kết quả.
Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Nhan đề đó hứa hẹn nhiều quá. Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi.
Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra. Sau 10 năm vất vả, ăn uống kham khổ, chúng tôi không có một xu dính túi, mà còn nợ đến nước phải cầm vườn, cố trại. Họ không mệt vì họ thích công việc ấy.
Sau, ông Howell đề nghị với uỷ ban chỉ xem xét từng vần đề một, rồi quyết định ngay. Tôi lo lắng không biết có làm tròn phận sự không, có sống sót để về ôm đứa con một hay không - đứa con mới 6 tháng mà tôi chưa được biết mặt. Trải qua bao thế kỷ, nhân loại đã quy phục những người theo gương Chúa Trời, nhất định không chịu để cho sự thù oán giày vò.
Không một mỹ viện nào ở thế gian lại có thể chữa những bộ mặt này, trừ một trái tim đầy hỉ xả, đầy tình thương yêu nhân loại. Ông bảo một nhóm sinh viên làm những chắc nghiệm mà ông biết trước rằng họ không thích chút nào hết. Ông Théodere Dreiser đã dùng cách ấy.
Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà. Hồi còn là một cô gái nhỏ, bà muốn chơi với trẻ con hàng xóm, nhưng không trông thấy những nét phấn vẽ. Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn.
Cho nên tôi thích cuốn How to stop worring mà chúng tôi dịch là Quẳng gánh lo đi hơn. Nhưng tại cái phương pháp giản dị dẹp bàn cho trống và quyết định làm công việc nào trước, việc nào sau, lại giúp bạn tránh bệnh mạch máu căng, không thấy cái ý niệm bị bó buộc, không thấy "cả một chuỗi công việc dài vô tận phải làm ngay nữa"? Bác sĩ William L. , bỗng một bạn tôi ngừng câu nói dở, chỉ ra ngoài cửa bảo: -Các bạn coi kìa, nữ bác sĩ lái xe đi chích thuốc.
Tôi biết bạn đã nghe câu ấy đến ngàn lần. Thỉnh thoảng ngừng lại để suy nghĩ. Chúng ta phí đời chúng ta quá.
Ông đã triệt để xoá bỏ sự thua lỗ trong trí nhớ đến nỗi không bao giờ nhắc tới nữa. Lawrence cùng đội binh Ả Rập của ông này và một phim về quân đội Allenby xâmchiếm thánh địa (Jérusalem). Ít lâu sau, tôi nhận thấy rằng quy tắc "tốp lỗ" đó có thể áp dịng vào nhiệu việc khác, ngoài việc đầu cơ.
Lòng tự ngờ vực sẽ tạo ra nhiều nỗi ngờ vực khác. sao màu mờ, loé thế này? Ông không còn trông rõ hình thêu trên thảm nữa. Trong khi đọc thường ngừng lại và tự hỏi xem nên áp dụng mỗi quy tắc cách nào?