Tôi lẳng lặng ngồi xuống ghế mà không ai hay. Tôi ghi những nơi mà vợ con binh lính có thể lại ở tạm và đáp những câu hỏi về gia quyến của họ. Bệnh nặng không thể dùng quang chất được, phải cho chạy quang tuyến vào ung thư luôn trong 30 ngày, mỗi ngày mười phút rưỡi.
Hốt nhiên, tôi nghe tiếng âm nhạc. Smith: hãy coi con số và xem xét lý lẽ - nếu có - của những lo lắng có vững chãi không. Họ cũng mong gặp được người tri kỷ để kể lể tâm sự, nhưng có bao giờ bạn để họ kể lể tâm sự họ không? Có bao giờ bạn tỏ ra nhiệt tình và thành thật chú ý tới đời sống của họ không? Đó.
Nói tóm lại, cô Lucile Blake đã tình cờ nhận định một định lý mà ông Samuel Johnson đã nêu ra cách đây hai thế kỷ. Ra đời với chức giáo viên tại một làng nhỏ ở thung lũng Twin, thuộc tiểu bang Minnesota, bà tiếp tục theo sự nghiệp cho đến khi được bổ nhậm chức giáo sư dạy văn chương và nghề báo chí tại Đại học đường Augustana trong tỉnh Sioux Fallo thuộc tiểu bang Dakota Sud. Tôi khuyên ông nên mỗi ngày bỏ ra chút thì giờ để nghỉ ngơi.
Những nhà chuyên môn khuyên rằng phải ghi chép từng xu một, ít nhất trong một tháng đầu và nếu có thể được, trong hai tháng sau. Ai cũng biết rằng tinh thần buồn bã thường sinh ra mệt nhọc nhiều hơn là sự cố sức. Từ đó, tôi phát đau lưng.
Ông ta lượm hằng triệu bạc mà chết, chết hồi có 61 tuổi. Nhiều nhà kinh doanh chết sớm vì không biết cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác, nhất định làm lấy hết thảy mọi việc. Tôi lo cả về những ý nghĩ của người khác về tôi nữa.
Bây giờ lại có kẻ muốn dạy khôn ta, có vô lý hay không?" Vừa đây, một người cộng sự với tôi có đến Boston, để Dự một buổi học y khoa kỳ lạ nhất thế giới. Montaigue, một triết gia Pháp trứ danh, lúc được bầu làm thị trưởng tỉnh Borrdeux là tỉnh ông, đã nói với dân chúng: "Tôi sẽ tận tâm lo công việc cho tỉnh nhà nhưng tôi cũng phải giữ gìn phổi và gan của tôi".
Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Má tôi muốn tôi hy sinh cho tôn giáo. Khi ta lo, óc ta luôn luôn chuyển từ ý này qua ý khác, và cố nhiên ta mất hẳn năng lực quyết định.
Thứ tự cũng phải là công lệ thứ nhất trong công việc làm ăn nữa. Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên. Ngừng một chút, anh tiếp: "Nhưng nghĩ kỹ, chị ta có thấy khổ đâu? Trái lại mỗi khi lái xe, tin mình là bác sĩ, chắc sung sướng lắm.
Chúng ta đã học được bài học này: mệt nhọc thường không do công việc mà di lo lắng, bất mãn và uất hận. Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. "Tôi giúp nhiều bạn làm bài dịch và bài luận, có khi làm sẵn cả bài cho nữa.
Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa. Không, câu kinh đó chỉ cầu xin được cơm ăn cho đủ từng ngày mà thôi. Chỉ có 7 % nhận lời trong những lần mới thứ ba, thứ tư, thứ năm.