Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Em gọi mãi không dậy. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.