Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời. Thấy chúng thế rồi nghĩ tới tôi thế này mà còn than thân trách phận, tôi thấy thua chúng. Bà Ova Snynder cũng sẽ nói với ác bạn như vậy.
Tổng thống Lincoln chắc không thể đảm nhận nổi những trọng trách của ông trong trận nội chiến nếu ông không nhận định rằng, kiêu hảnh và điên rồ mà đi đối đáp hàng trăm kẻ đối nghịch thì rất tai hại cho công cuộc. Năm ngoái, khắp châu Mỹ chỉ có 14 người thâu được lợi tức hơn số 240. Ông thú với tôi rằng ông thành công, một phần lớn là nhờ ông biết phân tích những vấn đề rắc rối của ông rồi quả quyết hành động tức thì.
Đau đơn quá, ông không chịu nổi. Bà nghiên cứu những hình thức lạ lùng của cây xương rồng, cây ngọc giá hoa. Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi.
Nhận một cái nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cái tương lai nó chưa sinh. Khi tốt nghiệp ông đã tự chối không chịu để một chủ khách sạn gây dựng cho ông và cũng chẳng nhận đề nghị của ông một người bảo hộ văn nghệ địa phương. Bạn cho là lý tưởng quá, là ảo mộng quá không thi hành được sao? Không đâu.
Kipling không kém, cũng nổi lôi đình. Chỉ huy trận đó, Đại tướng Grant nhức đầu kịch liệt, mắt mờ gần như đui, tới nỗi phải đi sau quân đội rồi té xỉu và đành ngừng lại ở một trại ruộng. Tính mỗi giờ, chú làm việc có 26 phút và nghỉ 34 phút, nghĩa là nghỉ nhiều hơn làm việc.
Ban giám khảo cuộc thi đó có: Eddie Rickenbacker, chủ tịch hãng hàng không Eastern Air Lines, Bác sĩ Stewart, W. Ông này giảng cho ông Lincoln hiểu sự lầm lỡ của ông. Một tháng trước, cả cơ nghiệp của tôi sụp đổ trên đầu của tôi.
Thiệt ra tôi cũng có lời trong một vài vụ, nhưng rút cục vẫn là thua thiệt. Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu. Thình lình tôi nẩy ra cái ý nên làm như mình thích công việc, dù thiệt tâm mình ghét nó.
Bạn ngó chung quanh sẽ thấy biết bao nhiêu công việc chưa có đủ người làm. Tối cô cứ lên giường, rồi nếu không chợp mắt đi được thì cứ mặc, đừng thèm nghỉ tới nó. Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi.
Bà Glover có thể suốt đời chung đụng với bà Webster được, nếu không có chàng rễ bà này là anh Bill Ellis vốn ở Nữu Ước về nghĩ tại đó. Bởi vậy mới vẫn còn sống đến ngày nay để kể chuyện cho bạn nghe. Một hôm các sĩ quan thấy ông khóc, liền hỏi duyên cớ.
Ta khó mà không thán phục một người đã "chịu đựng" được những lời chỉ trích ấy một cách bình thản, đầy tin tưởng ở mình, với một kỳ vị khôi hài như vậy. Người ta nhận thấy trong số những người theo học lớp này, có nhiều bà nội trợ mải săn sóc việc nhà đến nỗi trông bơ phờ mệt mỏi. Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá.