Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Bạn ghét sự đợi chờ. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Cảm giác như không thể lành lại được. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.