Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Hôm nay đi đâu? Không biết. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Chúng tôi đã chết rồi. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.
Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Thế thì anh không dám. Có người cười toe toét. Còn anh thì vẫn phải sống.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Đúng là chuyện thường. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.