Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Mực thước và tự nhiên. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Mình rất sợ phí thơ.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.
Hôm nay đi đâu? Không biết. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Chỉ có con mèo không ngược.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Và ta bị ức chế liên tục.