Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.
Đời bao nhiêu cảnh để đời. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Có người cúi mặt bấm di động.
Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.