Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận. Tôi ngạc nhiên nghe chúng vui cười giòn giã. Có khi chỉ cần ông chồng buổi sáng, khi đi làm, giơ tay lên chào vợ một cái cũng đủ làm cho cái hố giữa họ khỏi mỗi ngày một sâu".
Nhưng trong trường hợp này, nó có thiệt là thích hợp không? Mặc dầu lời lẽ hữu lý và ôn tồn, ta cũng nên đoán trước nó sẽ có tiếng vang gì trong đảng chúng ta. Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Khi chúng ta biết rằng chúng ta đáng bị phạt, thì can đảm nhận lỗi trước ngay đi, chẳng hơn ư? Mình tự khiển trách mình chẳng hơn để người khác mắng mình ư? Vậy khi biết trước thế nào người khác cũng nói những lời khó chịu với mình, thì mình tự đem những lời đó trách mình đi và người ta sẽ không làm gì mình được nữa.
Mà hạnh phúc của chúng ta tùy sự êm ấm trong gia đình nhiều hơn sự thành công trong việc làm nhiều lắm. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Mà không có chi nuôi chúng hết.
Tự thấy cái quan trọng và uy thế mới của mình, anh hài lòng và tiếp tục làm không phàn nàn chi hết. Mà chính họ đã ký tên bằng lòng chịu giá tiền mà hãng đã tính với họ trước khi sửa. Những tai họa đó có thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác thương tới mình: Vậy muốn cho người khác theo ý mình, ta nên: "Tỏ rằng ta có nhiều thiện cảm với những ý tưởng cùng ước vọng của họ".
"Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi. "Làm nghề của tôi phải đứng đắn, đúng hẹn. Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự, khóc la, đe dọa.
Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn. Tôi biết rằng cô đã sống và viết những tác phẩm của cô ở Concord tại miền Messachusetts. - Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến của tôi.
Các ông ấy nói có lẽ đúng. Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay. Và nếu chúng ta không cẩn thận, thì khu vườn này không còn lấy một cây.
Sau cùng, ông nói về đời tư của ông, và kể lể cả tâm sự về nỗi buồn bực trong gia đình ông nữa. Nhưng bức thư đó, bức thư trách nhẹ nhàng có vậy, ông viết rồi mà không gởi. Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ.
Xin lựa lấy một, vì được cả hai là đều hiếm thấy lắm. "Bạn phải xử trí ra sao cho người đó thấy sung sướng làm công việc mà bạn đề nghị". Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa: "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội.
Thiệt đáng tiếc, và tôi thay mặt cho hãng, xin lỗi ông. Nhờ thực hành mới tiến được. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.