Còn lười và nhát, thì chịu. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Chả là hôm qua có chuyện. Hai chị em cùng phấn đấu.
Mẹ, tôi và một người quen. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Ngôn từ không có gì mới. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu.
Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình.