Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Miệng chị rộng, răng chị vẩu. Hiện nay nhiều người đóng trò khác lại rán bắt chước chị.
Muốn sung sướng ta chỉ cần chú trọng đến chín mươi phần trăm những trường hợp tốt đẹp và quên mười phần trăm trường hợp khổ cực đi. Lần đầu họ bóp lực kế trong hoàn cảnh thông thường. Vậy dù có phải gây mối bất hoà trong gia đình thì cũng đành, chứ đừng bao giờ nghĩ rằng cha mẹ muốn ta làm nghề gì ta làm nghề đó! Hễ không thích thì đừng làm.
Tôi chỉ cần ngồi tại bàn viết, ngó qua cửa sổ là thấy ngay một nhà mà con quỷ ưu tư đã phá phách làm cho người ta bị chứng thần kinh suy nhược, và một nhà khác có người đàn ông bị bệnh tiểu đường vì quá ưu tư. ta không bao giờ dạy chúng tỏ lòng biết ơn với người khác thì sao ta lại mong chúng biết ơn ta? Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập.
Tôi lo sợ sẽ phải xuống đại ngục. Điều đó thì chắc chắn. Thế rồi một buổi sáng, lớp chúng tôi tựu tại phòng thí nghiệm ban Thực vật học và thấy trên bàn, trước mặt ông giáo Brandwine có lù lù một chai sữa.
Từ đó, tôi phát đau lưng. Đó là điều hay nhất, khôn ngoan nhất nên làm. Họ không biết "tốp" nỗi giận của họ lại, như Lincoln.
Trong nhà thờ không có ai hết, trừ người đánh đờn. Không bao giờ được ngủ trọn đêm mà ông thọ 81 tuổi. Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn.
L" (viết tắt những tiếng: Sai lầm của tôi). Bà còn viết một tiểu thuyết nhan đề là: Lỗi tại ai? Trong đó bà tả ông như một con quỷ còn bà thì như một người chịu cực hình vậy. Buổi sáng, cô đếm xe bữa ấy biên được bao nhiêu tờ, rồi buổi chiều cô rán biên được nhiều hơn.
Lần thứ ba, một ông bạn đồng nghiệp, hỏi ý tôi về một bệnh nguy kịch. Bác sĩ Frank Loope cũng vậy. Vậy mà con người có bệnh thất vọng cố cựu này cũng công nhận rằng tính tình vui vẻ và sự vui sống là thuốc bổ nhất cho sức khoẻ của con người.
Tôi khuyên ông nên mỗi ngày bỏ ra chút thì giờ để nghỉ ngơi. Tại sao tôi biết vậy? Chính Thánh viết: "Không nhờ tụng kinh thì tôi điên đã từ lâu rồi". Chỉ vô ý một chút là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên.
Thì quả như lời tôi đoán: Vị bác sĩ ở nhà thương mời chúng tôi lại gấp. Tôi tự nhủ: "Cứ cho là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên thì đã làm sao? Ta sẽ chết tức tốc, có hay trước gì đâu? Chết cách đó giản dị quá, ờ, còn hơn là chết vì nội ung nhiều. Phải, lãng phí năng lực và lo lắng, vì sợ không bao giờ làm xong công việc của mình".