Công việc này của cha và Watson cố vượt qua lối mòn đó để xây dựng lòng trung thành của nhân viên phẩm chất quan trọng nhất để Watson đưa IBM đi xa trên con đường xích đạo toàn cầu mà ông đã vẽ trên logo công ty. Kế tiếp tấm bảng trắng để ông viết là một tấm bảng đen với dòng chữ thật to được viết bằng phấn trắng: Welcome.
Năm 1953, một năm sau nhận chức, Tom đưa ra lá thư thứ tư về vấn đề chính sách. Thế nhưng, điều bất thường trong sự kiện này là ở chỗ doanh thu của IBM đã giảm đến một nửa. Watson biết điều đó có thể đến trong thời đại của Tom nhưng lúc này thì chưa.
Tom sau đó, với tư cách cố vấn, đã dùng lá thư này như là mẫu mực để thương thảo với chính quyền bang Ken- tucky và North Calorina để thiết lập chính sách công ty cho các bang. Watson biết điều đó có thể đến trong thời đại của Tom nhưng lúc này thì chưa. Ai cũng đoán ra kết quả: cửa tiệm suốt ngày người ra kẻ vào, bà thì bán hàng luôn tay và cười nói luôn miệng.
Điều này thật giá trị vào đầu thế kỷ XX, thời điểm mà chủ nghĩa tư bản đã để lại hình ảnh bóc lột giới công nhân trong lịch sử. Điều này cho phép suy ra rằng, Watson không thể nói một câu nói quan trọng như vậy về tầm nhìn, chiến lược và số phận của doanh nghiệp mà không nhân sự kiện đặc biệt nào. Với nỗ lực và tầm nhìn của mình, IBM đã tăng sức mạnh điện tử trong kinh doanh ở Mỹ và nhân rộng lợi ích này đi khắp thế giới.
Riêng năm 1943, thời điểm cho rằng xuất hiện câu nói, thì biên niên này bỏ trống, không có sự kiện nào. Ông đi từ chỗ cho nhân viên của mình thấy họ là quan trọng và giúp họ nhận ra vị trí quan trọng của khách hàng. Khi sử dụng IBM, khách hàng bao giờ cũng có sự nể phục lẫn tự hào.
Tom đã như một phi công đưa IBM vào kỷ nguyên máy tính, trên đôi cách của cha mình. Đó không phải là một kỹ thuật quản lý kinh tế khôn ngoan vì ông suýt bị sa thải với quyết định làm tụt dốc doanh thu này. Có thể ghi nhận ngay rằng, năng lực mạo hiểm của IBM bắt đầu từ đây.
Watson muốn tạo ra một loại thiên đường nào đó của công nhân. Cha đã từng làm ông con xanh mặt khi bảo rằng hãy vay tiền ngài Morgan. hoảng chứng khoán lớn chưa từng thấy (39 năm sau mới lặp lại một lần nữa vào năm 1968).
Đặc biệt là kỹ sư trẻ này đã tiến sâu vào ngôn ngữ nhị phân. Năm 1993, IBM khổng lồ thua lỗ 15 tỉ đôla. Một sân khấu lớn được dựng lênđể đến tối làm lễ tôn vinh.
Ông liệt kê tất cả trong số họ là 42 người kể cả những cựu Câu chuyện này nói lên điều gì? Có lẽ nó giải thích trường hợp của những nhà tiên phong khi mà phía trước Watson hay Henry Ford chưa có một lý thuyết nào soi đường họ phải tự tìm lấy đường đi. Giữa lúc như vậy, ông đưa ra một quyết định kỳ lạ.
Tài liệu lưu trữ của IBM cho biết đó là Tom Laster. Nhưng một khi đã sa vào tính tự mãn, ta sẽ gục quỵ mãi mãi. Ông rời khỏi chỗ dựa lưng và chồm người về phía trước, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính mạnh mẽ nhưng lời nói đứt quãng với những lần hắng giọng.