Tất thì tôi trao cả vấn đề đó cho Chúa và cầu Ngài giải quyết giùm. Sau cùng một cựu chiến binh trong trận Nội chiến đứng ra tuyên bố: "Tôi nhận thấy người đàn ông trẻ tuổi nầy nói thật. Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh.
Khi tới tỉnh Joe - một châu thành 60. Tôi thêm ở đâu một ý nữa: những lúc đó, nếu chúng ta thấy nổi giận, hãy nén ngay lại và tự nhủ: "Hãy khoan đã. Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi.
Không phải chúng tôi phát đạt ngay đâu. Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm. Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây.
Các y sĩ đều dùng thuốc tê mà không lần nào ông phản kháng rên la. Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông bà có lỗi không? Không. Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ:
Luôn luôn tự nhắc nhở rằng trong cuốn ấy hãy còn nhiều lời khuyên giúp ta cải thiện đời ta được nữa. 000 mỹ kim huê hồng và nổi danh là tay bán dạo kiếm được nhiều tiền hạng nhất hồi ấy. Thử đoán coi hai mươi lăm năm nữa, anh Howard sẽ ra sao? Lúc đó, những người hiện nay chế tạo thực phẩm sẽ về hưu hoặc chết, nhường chỗ cho những thanh niên đầy nhiệt thuyết và sáng kiến.
Về điều ấy tôi cũng không biết gì hơn bạn. Ông nói: "Còn trẻ, tôi giúp việc Công ty luyện kim Buffal ở Nữu Ước. Chị ta muón nên một danh ca.
Thử hỏi trái tim kia làm thế nào để chịu nổi? Bác sĩ Walter Cannon tại Y khoa Đại học đường Harward đã giải thích rằng: "Phần nhiều, ai cũng tưởng tim người ta làm việc không ngừng. Bởi vì bạn sinh vào một thế giới thần tiên, có những vẻ đẹp thiên hình, vạn trạng, vậy mà bạn cũng như bao người khác, đã mù quáng không trông thấy, đã bỏ phí không tận hưởng. Trước đây mấy năm, tôi có đến thăm trường học do ông Lawrence Jones sáng lập, trường Hương Thôn Piney Woods - để diễn thuyết trước học sinh.
Khi mới cưới, cô Eleanor Roosevelt ngày nào cũng bất bình vì người hầu bếp làm hư một món ăn. Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu. Thỉnh thoảng ngừng lại để suy nghĩ.
Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó. Trong bốn gia đình, chỉ có tôi là đàn ông. A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh.
Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M. Vì ba tôi có hai tấm vé xe lửa đi khỏi trả tiền. Tôi cầu khẩn Ngài dắt dẫn, soi đường cho tôi qua khỏi cơn thất vọng tối tăm, dầy đặc và lạnh lùng bao phủ tôi.