Bà dò xét những cử động, nhưng tính nết của lũ chó vô chủ, bà đứng hàng giờ ngắm mặt trời lặn, huy hoàng và rực rỡ ở bãi sa mạc, bà đi kiếm và tàng trữ những vỏ hến bị vùi sâu dưới cát hàng triệu năm trước, những di tích cuối cùng của thời kỳ mà bãi sa mạc này còn là đáy biển. Hơn nữa tôi lại còn làm nhiều việc khuyến khích kẻ khác, thành thử đời tôi được đầy đủ. Nhưng rồi chỉ một lời nói vô tình đã thay đổi cả đời tôi.
Cho nên tôi không dám trốn. Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng. Những nhà thực vật học đoán cây đó sống khoảng 400 năm, hồi Kha Luân Bố đặt chân lên đất San Salvador, nó đã có rồi và khi những cố đạo tới gây dựng sự nghiệp ở Plymouth, nó mới sống được nửa đời của nó.
Ông tin chắc thế nào cũng chết trong phòng và xác sẽ vùi sâu dưới tuyết. Nhiều kẻ mạt sát những người có giáo dục hơn họ hoặc thành công hơn mà thấy thỏa thích một cách khả ố. Ông được biết hoan lạc chính bởi ông phụng sự một lý tưởng cao cả và ý nghĩa hơn cái đời sống đáng lẽ rất tầm thường của ông.
Hai cuốn đó cực kì hấp dẫn, tôi say mê đọc, biết được một lối viết mới, một lối dạy học mới, toàn bằng thuật kể truyện. Bọn cừu nhân chỉ cần biết chúng đã làm ta phải băn khoăn, phải bứt rứt là nhẩy lên vì sung sướng. Như vậy chúng ta biết tiêu vào những việc gì, rồi do đấy, có thể lập ngân sách chi tiêu được.
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe bạn hơn là sự mất ngủ. Bà mẹ chồng tôi một hôm kể cho tôi nghe cách bà dạy dỗ con cái. Trước kia tôi hay ngồi thẳng tắp trên ghế, hết sức chú trọng thảo luận về các đề mục của những cuốn phim thời sự.
Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí lô. Vậy để tôi xin kể lời khuyên của hai người theo thuyết vô thần. Nếu không sẽ mau quên lắm.
Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi. Dù tốt hay xấu, ta cũng phải trồng trọt trong khu vườn nhỏ của ta. Tôi đã dùng cơm với Jack Dempsey [18] và chàng kể cho tôi nghe cuộc bại trận khi bị võ sĩ Tunney đoạt chức vô địch thế giới.
Sau khi đạp xe máy vòng quanh nước Anh, ông tới Ba lê thì vừa hết tiền. "Nói xong, tôi thấy dễ chịu hơn, đã lâu chưa bao giờ được bình tĩnh như lúc ấy. (Chương này viết riêng cho các bạn thanh niêm nam nữa chưa biết được nghề hợp với sở thích của mình).
Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết. Thiệt vậy, nếu nuôi tư tưởng bình tĩnh và can đảm thì chúng ta có thể vui thú ngắm cảnh trong khi ngồi trên quan tài mà đến pháo trường; hoặc trong khi sắp chết đói chết rét, vẫn có thể ca hát vui vẻ vang rân cả trại. 466 trang để kể lại thuở sinh bình.
Nhưng xin căn dặn bạn điều này: nếu không có tài riêng về nghề bán hàng thì đừng đi gõ cửa từng nhà mà rao hàng. Có nhiều người cố nắm tay tôi để chia buồn. Sau khi xét tôi kỹ rồi, xin ngài thành thực cho biết tôi có thành công trong nghề ấy được không?