Ông bắt đầu công việc như một người thợ xe chỉ ở nhà máy diệt lúc 13 tuổi để kiếm 1,25 đô la một tuần. Hãy thử nhìn các chủ doanh nghiệp lúc ban đầu; họ đã đến với cái túi rỗng và sau đó, lại tích lũy được những của cải vật chất vô cùng to lớn. Thậm chí chúng tôi còn lên kế hoạch để biến công ty thành một công ty trách nhiệm hữu hạn có tiếng tăm! Chúng tôi có một giấc mơ và chúng tôi gọi đó là “giấc mơ của người Mã Lai”, Công việc kinh doanh của chúng tôi ngày một phát triển.
Nhưng theo tôi biết,hầu hết phái nam yêu một phụ nữ vì vẻ bề ngoài của cô ta trong khi người phụ nữ lại yêu một người vì những gì người đó đem đến cho mình. Bà anh, một người rất bảo thủ đã cố “Chữa chạy” cho anh bằng phương pháp cổ truyền là cho uống tro nhanh, điều này làm anh bị đau não và bị liệt một phần cơ thể. Người đàn ông trong truyện.
Vào cuối thập niên 1960, ông quyết định dấn thân vào hoạt động kinh doanh. Rồi trận động đất lại phá hủy nhà máy của ông và sau cùng,ông quyết định bán nhà máy sản xuất bạc pit-tông cho Toyota. Đây chính là thái độ Kia Su hay còn gọi là hội chứng “sợ bỏ lỡ hay bị cuỗm mất” mà tôi đang đề cập đến.
Chin qua đời vì đột quỵ vào tháng giêng năm 1988. Hãy xem đó là khoảng thời gian chưa có việc làm chứ không phải là không có việc làm. Điều trớ truê của số phận là ứng cử viên 3 lần thất cử tổng thống này cuối cùng cũng nắm quyền lãnh đạo một đất nước đã phát triển một cách ngoạn mục từ cảnh điêu tàn của chiến tranh.
Cuộc sống dường như trở nên vô nghĩa và tôi muốn tự sát cho rồi. Người ta quan sát họ, chọ điểm họ. Bánh pizza của bà được nổi tiếng ở BăngKok đến nỗi,người ta gọi bà là “quý bà pizza”.
Nhưng khi bạn sai lầm , dù 10 ngàn vị thần thề thốt rằng bạn đúng cũng chẳng thay đổi được gì. Suốt buổi lễ trao giải thưởng kinh doanh vào năm 1993, ông Lý Quang Diệu, nguyên Thủ tướng Singapore, đã dẫn lời của nhiều doanh nhân rằng người Singapore ít khi cố gắng và luôn có thái độ “Kia-Su” (khiếp sợ), tạm dịch là “sợ thua”, “sợ tổn thất”, “sợ thất bại”. Tuy nhiên, ta biết rằng cả nắng và mưa đều cho ta lợi ích.
EMMLINE,GIÁM ĐỐC CỦA HÃNG NGƯỜI MẪU BLUE BOOK NÓI VỚI MARILYN MONROE VÀO NĂM 1944 Tôi không biết cái gì về cái gọi là hướng nghiệp. Có phải lúc nào nó cũng sẽ diễn ra như thế này? Cuối cùng, tôi bước sang một giai đoạn mới khi nghe theo lời khuyên của em gái tôi là nên học để lấy bằng về giáo dục.
Tối nay, trong giấc mơ, tôi sẽ giải quyết tất cả các vấn đề liên quan đến tiền bạc. Một lần,như thường lệ,Socrates thảo luận về vấn đề các khái niệm và ý tưởng với một người bạn ở nhà mình . Năm 1923, 8 trong số những người giàu nhất thế giới gặp nhau tại khách sạn ở Chicago.
Điều đó cũng tương dương với việc bỏ dở chương trình trung học. Tôi đoán già đoán non rằng điều đó sẽ sảy ra sau tuổi 40. Gia đình ông vô gia cư và phải di chuyển từ chô này đến chỗ khác.
Vâng, trí tuệ của chúng ta là cái duy nhất có thể kéo dài chúng tar a khỏi vũng lầy chứ không phải là bạn bè hay cha mẹ, thậm chí cũng không phải là vợ chồng. Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. Điều đáng ngạc nhiên là sự tự tin của tôi không bị lung lay dù tôi cảm thấy bối rối với những gì đã xảy ra cho công ty cũng như áy náy vì chưa thực hiện được những giao ước với các cổ đông.