Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Hình như mắt tôi rơm rớm. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.