Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Kể cả cái nhàm chán.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Mình được khóc cho mình.
Và ông vội ngoảnh đi. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.