Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Josh đã ra một quyết định không chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh ta mà còn đến uy tín của cả bộ phận.
- Jones ngồi thẳng lên, chuẩn bị nói tiếp. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. - Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?
- Cậu vẫn chưa nắm hết các bí quyết của nghệ thuật ủy quyền đâu. Giờ đây anh thường xuyên giúp các con làm bài tập. - Không sao, anh cứ tiếp tục đi.
Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!". James cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi hiểu rằng khó khăn của mình rồi cũng sẽ có giải pháp khắc phục.
Đó phải là một quyển sách thật đơn giản, thực tế và có thể làm thay đổi cuộc sống của người đọc. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!". Đó quả là một câu nói hay.
- Josh không đợi James phải nói ra điều đó. Hôm đó là thời hạn hoàn thành các dự án lớn và phức tạp nhất, trong đó bao gồm dự án mà anh đã giao cho Jessica. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau.
Tớ rất ghét những thứ đó. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu. "Mình phải chấm dứt tình trạng kiệt quệ này! Mình phải thay đổi.
Khi giao việc, nên kiểm tra để xem xét tình hình thực hiện công việc và hướng dẫn nếu cần thiết. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Cuối cùng, anh viết thêm vào bên dưới những dòng đã có:
Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai. Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. Còn James lúc nào cũng thấy mình có quá nhiều việc phải làm đến nỗi anh không còn chút thời gian nào để nghĩ đến những sở thích của mình nữa, nói chi đến thời gian dành cho gia đình.
- Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Thứ sáu này nhé? 7 giờ được không? Nhớ dẫn theo bọn nhóc nữa đấy. Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn.