Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Nhưng họ sống không bình thường.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.
Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.