Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Cớ gì mà không dám nói. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. What I fell what I know never shine through what Ive known Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.