(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Cũng không được đọc truyện nữa. Sức khỏe phải tự mình giữ. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc.
Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Cậu em kia, là một người tốt. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Gặp ở rất nhiều nơi. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Họ là mỗi con người.
Khoảng cách vô hình. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.