Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Không phải là rứt tung. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Cớ gì mà không dám nói. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Vậy ra là tại những lần như thế này. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.