Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
Từng trang, từng trang… Như một người đồng sở hữu biết điều. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Nước mắt tôi lại rơi. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.