Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Liên miên liên miên đục vào óc. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Tôi ủng hộ cái đúng. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Rồi lại êm êm lan ra. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.