Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Nhất quyết phải cạo râu.
Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.
Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Không, phải giữ sức khỏe. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới.