Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Nhưng mà chắc là ra được thôi.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Hoặc về sau mới lí giải được. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.