Sexkiss

Phang em nữ sinh thủng cả bao sao su

  • #1
  • #2
  • #3
  • Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Nhưng đành phải nhả ra. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.

    Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Đó gọi là biết chơi. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.

    Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.

    Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.

    Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.

    Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.

    Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.

    Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.

    Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.

    Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap