Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Cần quái gì sự thật và lí do. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.
Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Bây giờ bác đang trăm mối lo. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp.
Ta cũng được đi câu. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Trốn học mà để bị nói. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Tôi viết theo ông ta. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.