Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Bạn không thích sự không nhất quán này. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Thích làm cả cái mình không thích. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Chẳng cần gì nữa cả. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Tôi chốt trong, không thưa.