Rượu của ông ấy rất thơm và ngon. Anh thường mặc toàn những bộ quần áo đẹp đẽ, sang trọng và ăn uống những món ngon, vật lạ, trong khi chúng tôi phải tự bằng lòng với vải đụp quần manh, ăn uống chỉ tương dưa, cà mắm qua ngày. Bởi vì, tôi biết chắc vào sáng ngày mai, những người nô lệ của tôi có thể lùa cả bầy cừu qua cổng thành và bán với giá cao hơn rất nhiều.
Thoáng thấy vẻ thèm thuồng trong đôi mắt của anh ta, ông cảm thấy lo sợ nên đã bỏ chạy trước khi Zabado vồ lấy khay bánh. - Anh luôn luôn tốt bụng với những người bạn của anh, Bansir à. Anh ta vẫn không quên nhắc nhở ông hãy chăm chỉ làm việc.
- Nếu bạn nghĩ không có người nào khác ngoài những người này. - Thời đại con đang sống khác thời trẻ của cha, cha à! Con sẽ tránh vết xe đổ của cha. Kế hoạch này đã có mười hai người tham gia.
Bởi vì, đây là bí quyết tạo nên sự giàu có. Bọn ông đoán anh ta là một thủy thủ. Rồi ông nhớ lại lần cuối cùng ông gặp Megiddo.
Bởi vì có rất nhiều người thấy vàng thì mắt sáng rực lên và ý muốn chiếm hữu nó hiện rõ trên gương mặt. Mong ông mua giúp để tôi và các nô lệ của tôi được trở về ngay trong đêm nay. Sau đó, cháu tha hồ tổ chức nhiều bữa tiệc như thế mà không ảnh hưởng đến số tài sản của mình.
Tôi còn phải chăm lo cho cuộc sống vợ tôi nữa. Rồi ông nhớ lại lần cuối cùng ông gặp Megiddo. Do vậy, người nghèo càng nghèo thêm, và người giàu càng giàu thêm.
Quả thật, ông Nana-naid rất vui khi thấy ông có thiện chí học hỏi. Vì vậy, tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ để công việc buôn bán, kinh doanh của họ được thuận lợi và mang lại sự thịnh vượng cho Babylon. Và ở đó sẽ không có ai biết được tôi đã từng là một người nô lệ.
Tôi thấy mình cần phải sống một cách thoải mái, bằng cách đáp ứng tất cả những ham muốn của bản thân. Nhưng thật ra nếu chúng ta không chiến thắng được bản tính ù lì, trì trệ của bản thân, thì chúng ta không thể đạt được những thành công và trở nên giàu có. Thật ra, bản thân các bạn và các thành viên khác trong gia đình các bạn vẫn thường muốn mua những thứ mình thích, chứ không phải là những thứ cần thiết trong cuộc sống.
Tôi rất buồn cười về cách suy nghĩ khá đơn giản của chàng thanh niên nọ. Nhờ vào họ, một mặt anh có thể học hỏi, tiếp thu nhiều kinh nghiệm, mặt khác số tài sản của anh không những được an toàn mà còn sinh ra lợi nhuận. Sức lực dồi dào của anh để đâu rồi? Điều gì đã làm anh chán chường như vậy? Phải chăng các thần thánh đã làm cho tâm trạng của anh bị rối lên?
Một hôm, Arad Gula đã hỏi ông như thế. Khi Arkad kể xong câu chuyện, một trong những người bạn của ông lên tiếng: Tôi đã nhiều lần đến đòi nợ, nhưng hắn trả lời tỉnh bơ: "Tôi thật sự không còn một xu để trả nợ cho anh, cuộc sống của tôi hiện rất khốhổ.