Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Tôi không muốn đi đâu cả. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Nước mắt tôi lại rơi.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Những hình ảnh đã nguội. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Hoàn toàn không ngái ngủ. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….
Này, lấy cho chú mấy chai bia. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. What Ive felt what Ive known never shine through what I know
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.