Ông nói: "Khi lớn lên, suy xét những hành động của người đời, tôi tưởng có rất nhiều người lớn hơn đã "mua hớ chiếc còi". Trời cho ta tài năng nào thì tận dụng tài năng đó. Ta hãy vui vẽ và sung sướng hưởng nó đi".
Phương pháp của họ không tin được. Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A. Đã có Ngài lo rồi thì mọi sự hoàn thiện hết.
đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được. Anh đã phải làm nó thì tại sao không vui vẻ mà làm? Sao không tưởng tượng rằng mỗi khi anh kéo chuông, là anh đóng vai trò trên sân khấu và có nhiều khán giả ngó anh? Mà nghĩ kỹ, việc anh làm đó cũng tức cười, khác chi một trò hề trên sân khấu. Song thân tôi làm việc như mọi: 16 giờ một ngày.
Những người đó trong tuổi thơ đã được thở một không khí ấm áp và chói lọi tình âu yếm, nên bây giờ đáp lại lòng thương ấy. Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai. Nhưng bác sĩ Pratt biết rằng nếu khuyên họ 'trở về và đừng nghĩ đến bệnh nữa" hẳn sẽ chẳng làm cho họ khỏi đau đớn được.
Điểm tâm xong, ông lại đi ngủ chừng một tiếng. Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Nhưng thời buổi khó khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi được nữa.
Tôi bắt đầu hiểu rằng nhiều mục đích tôi theo đuổi từ trước chẳng bõ công chút nào hết". Một hôm mua cà rem ở một tiệm nước, bà thấy tiệm ấy cũng bán bánh mà bánh không có vẻ ngon lành gì hết. Còn nếu bạn phải khất lần khất lữa, tiền lãi và mọi thứ phí tổn khác góp lại lần lần sẽ nặng lắm, có khi gấp 20 lần số vốn, tức là nặng gấp 500 lợi suất ở các ngân hàng.
Nếu đó là ý kiến của bạn thì bạn có quyền giữ nó. Cho đến năm 1945, ông mất thì đã là một trong những nhà doanh nghiệp mau phát đạt nhất ở Mỹ. Thứ tự cũng phải là công lệ thứ nhất trong công việc làm ăn nữa.
Cuốn Quẳng gánh lo đi. Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi". Bà có công việc gì cho tôi làm trong hãng bà không".
Bạn có thể tưởng tượng một người đi bắt tay những anh phu vác, tỏ lòng thương hại những người làm trong bếp nóng như thiêu và khen chó của người, bạn có thể tưởng tượng được người như vậy mà chán chường hoặc ưu tư và bị bệnh thần kinh được không? Tất nhiên là không. một tên phản động đầy tự đắc". Tôi biết rằng bệnh của họ chỉ do không chịu hợp tác với đời, nên tôi muốn họ nhận thấy điều ấy là cần.
Mấy ngàn năm sau, loài người vẫn còn đọc và thích đoạn văn bất hủ của Platon tả cái chết đó - đoạn văn ấy là một đoạn đẹp nhất, cảm động nhất trong văn học từ xưa tới nay. Một người ở Ấn Độ, ông H. Cầu nguyện có khác gì viết vấn đề đó lên giấy.