Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.