Nhu cầu của bạn không cao. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Tôi đốt vì nó vô nghĩa.
Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Mực thước và tự nhiên. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.
Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Mọi người còn lo cho bác nữa. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.