Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Chả muốn viết tí nào. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Chúng tôi đã chết rồi. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.
Những cái tát của cát. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.