Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Tôi về, cũng đỡ in ít. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.
Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Hoàn toàn không ngái ngủ. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.
Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.
Tôi để mẹ dắt tôi đi. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Có thể phơi phới niềm tin.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn.