Chỉ là ta đang viết. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Không gì tự nhiên mất đi.