Trong cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ Kefauver nói lớn: Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ ràng hay không Hoàn toàn khác nhau! Đó là phản ứng tự nhiên của con người. Ông quan tâm đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được.
Bạn biết không, Arthur Godfrey đã khuyên tôi chỉ duy nhất mấy chữ: Tự nhiên mà nói!. Tại sao chúng ta không đun nóng Đại Tây Dương lên? Khi phía dưới quá nóng thì những chiếc tàu ngầm này cũng phải ngoi ngóp bò lên mặt nước thôi. Tôi có tính tò mò về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: Tại sao?.
Cha kể cho tôi nghe về những binh sĩ liên bang thời nội chiến với Joe DiMaggio, về tang lễ của Lou Gehrig năm 1941. Khi những từ này rón rén lẻn vào cuộc trò chuyện thì nó có thể gây tác hại. Một cầu thủ đang dẫn bóng… Hình như anh muốn chuyền cho đồng đội… Không kịp rồi, một cầu thủ khác đã băng lên giành được bóng… Anh ấy di chuyển rất nhanh… qua mặt được một người, hai người… Lách bóng rất khéo… Vâng, thưa các bạn, một pha tranh bóng quyết liệt đang diễn ra… Anh ấy bị ngã.
Cởi mở như thế nào đây? Hãy nói về tiểu sử, sở thích, tính tình, về chuyên môn, hay về những ước mơ của bạn… Rồi hỏi lại người khách của mình những câu hỏi đó. Hơn thế nữa, Frank luôn có những nhận xét mới lạ, những suy nghĩ mà không phải ai cũng có. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.
Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau.
Và khi có ai đó nghỉ bệnh hay được nghỉ phép thì ngay lập tức, tôi liền tình nguyện xin gánh vác luôn phần việc của họ. Lúc nào cậu ta cũng hỏi chuyện này chuyện nọ rồi lắng tai nghe những kinh nghiệm quý báu. Sam rất được lòng khán giả bởi anh luôn thân thiện và hiểu ý họ.
Nhưng không ai muốn tới đó. Thực ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng. Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Với tôi, ngôn ngữ điệu bộ cũng giống ngôn ngữ nói vậy. Khán giả của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền hình lại là những khách mời thú vị. Ngôn ngữ điệu bộ là như thế.
Thật kỳ diệu! Tôi thắng cược với món tiền thưởng 8000 đô la. Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa. Đó cũng là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho bạn.
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào. Nếu đang nói những chuyện thuộc chuyên ngành của mình, cần chắc rằng người đối diện có biết những thuật ngữ chuyên ngành mà bạn đang sử dụng hay không.