Thế chiến thứ hai nổ ra, Watson ủng hộ tổngthống Franklin Roosevelt và đóng cửa phòng thí nghiệm để dốc sức sản xuất vũ khí. ăn là chuyện bình thường (và phụ nữ chưa có chỗ đứng trong lực lượng công nhân trong các nhà máy). Watson từng được ví như là ngài đại sứ không chính thức - Homestead là nơi đón khách nước ngoài của chính phủ.
Ẩn ý của ông giờ đã sáng tỏ như quý vị có thể thấy, nếu gạt bỏ địa vị tổng giám đốc của ngay cả tôi đi thì tôi cũng là con người như các bạn thôi. Thật ra, thành tựu vĩ đại của Watson, cống hiến cho kho tàng kiến thức quản trị doanh nghiệp và quản trị nói chung, lại không nằm ở chỗ duy lý trí đó. Nhưng cũng chính tác giả cho biết rằng, ông chủ IBM chưa bao giờ ban hành một quy định chính thức nào về những bộ trang phục vest đen cho đội ngũ bán hàng.
trong mọi lĩnh vực của thời đại, và trên hết Watson là một người đam mê kinh doanh. Người đàn ông quyền uy trong công ty, trong mắt công chúng và là cha của bốn người con đã thấy mình bất lực như thế nào khi để bậc thân mẫu của mình ra đi không phải vì tuổi tác tự nhiên mà vì mắc bệnh viêm phổi. Kết quả là Watson có được 181 người khuyết tật do Supa tuyển.
Những thất bại này của người thanh niên mới vào đời tưởng chừng như làm niềm tin vỡ vụn và lê bước đến văn phòng NCR. Bằng cách chống lại đạo lý không sa thải của Watson, Gerstner đã tung ra một thông điệp cực mạnh là: Chính sự kiêu ngạo và hiện trạng rời xa khách hàng, nhìn từ trong ra ngoài đã dẫn đến sự thật đau lòng là buộc phải làm ngược lại lịch sử vinh quang. Nhưng qua nhiều năm tôi đã thất bại.
Có thể hình dung ra thời kỳ này qua mô tả của lý thuyết gia quản trị này: Nó có thể vi phạm quyền tự do cá nhân, Fortune đã viết trong bài báo trước đó, Drucker nói, đối với tôi thì OK nhưng với anh em nhà báo vào thời kỳ đó thì họ bực mình. Nhớ ngày xưa Watson viết: Men. Trước tình hình đen tối như vậy, các nhà lãnh đạo IBM đứng đầu là chủ tịch John Akers thấy cần phải tìm ngay một nhà điều hành đủ sức để cứu IBM.
Ngày nay, không cần phải là một nhà marketing người ta cũng có thể biết rất rõ rằng điện thoại di động Nokia hay ti-vi Samsung hoặc là một chiếc Toyota rất khó mà bán được nếu thiết kế không được xem là một loại hàng hóa. Dĩ nhiên toàn bộ chuyện kinh doanh này là thối nát, tác giả Maney viết. Watson là trường hợp tự tìm đường đi và cách thức của ông là đối diện với thất bại.
Thực tế, theo tôi, năm 1930 là năm kết thúc và là một năm tốt đẹp. Bằng cách bán máy cũ, ông cần tồn tại trong tình hình suy thoái sau chiến tranh, thời buổi mà không ai muốn chi tiêu cho những món đắt tiền. Đó chính là hậu duệ của máy tính phòng vệ, với triết lý thiết kế mod- ule có thể tháo ráp dễ dàng để thực hiện nhiều yêu cầu, nhiều mức độ - nghĩa là có giá trị thương mại.
Phạm tội, bị kết án. Và bản danh sách chín đối tượng được ông liệt kê như sau: Xem Tom đã phản ứng ra sao khi còn thanh niên, đây là mô tả của Time trong loạt bài 100 người ảnh hưởng nhất trong thế kỷ XX (7.
Chúng ta có thể giảm giá cho thuê máy xuống còn một nửa mà vẫn kiếm được nhiều tiền cho cổ đông. IBM đã bỏ vào đó nửa triệu đôla, bằng một nửa kinh phí xây phòng thí nghiệm. Không khí công ty gia đình vẫn ngự trị vào những năm tháng này.
Câu chuyện nhỏ này, thật ra có giá trị gì vào thời đại của Watson? Dù thế nào, giai thoại hay sự thật, câu chuyện đó cũng chứng tỏ sức hút của hình tượng Watson trong nghệ thuật lãnh đạo hay lớn hơn nữa là nghệ thuật sống. Thoạt đầu, tưởng chừng như Tom đang chống lại người cha vừa gia trưởng vừa tràn ngập tình yêu thương, bằng cách đánh cược toàn bộ IBM vào lựa chọn mà Fortune gọi là Canh bạc 5 tỉ đôla.