Chúng đổ xuống ào ạt, không chỉ một hạt mà vô số kể cứ như trận mưa xuân vậy. - Ồ! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây. Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này.
Khi ngựa chạy, cây kiếm đã tạo nên một đường cắt sâu. Vì thế hãy cứ làm điều ngươi muốn. Tất cả, tất cả chết dần ngoại trừ mấy trăm hạt rơi trên vài mét vuông đất tươi tốt, đầy nước, không có đá và đủ sáng của Sid.
Khi anh vừa đến được lâu đài, nó đổ sụp xuống lăn ra chết. -Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu. Lúc đó sản phẩm của tôi vẫn là loại tốt nhất, nên tôi nghĩ khách hàng sẽ hiểu rằng mặc dù hàng của những hãng khác rẻ hơn nhưng chất lượng thì không thể nào bằng công ty tôi được.
Giờ thì tôi phải kiếm cái gì ăn đây. - Đó dĩ nhiên là vì đất đai ở đây. Ta chỉ nhận nước vào mà chẳng tạo ra bất cứ dòng chảy nào lấy nước từ ta cả.
- Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào? - Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Cẩn thận đấy, lưỡi kiếm của ta không biết phân biệt bạn thù đâu. Ta không biết vị trí chính xác nằm ở chỗ nào nhưng nó sẽ mọc đâu đó trong khu rừng Mê Hoặc.
Hành trình tới được khu rừng Mê Hoặc quả là một chặng đường rất dài và mệt mỏi. Lúc đó, Nott hiểu được tâm trạng của những người khi biết rằng may mắn đã không mỉm cười với họ. Ta đã làm hết sức mình cho những điều mà ta nghĩ là đúng và cần thiết.
Anh tự nhủ đó không phải là sự thật. Tôi không hề nghĩ rằng đó là một câu chuyện vô bổ. Từ trên đỉnh núi Nott sẽ nhìn được bao quát toàn bộ khu rừng Mê Hoặc và có thể anh sẽ thấy được Sid đang ở đâu đó.
Giờ đây, anh chỉ chăm chú vào mỗi một điều: căng mắt tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào giúp anh tìm thấy cây bốn lá. Nếu bây giờ bạn không may mắn thì rất có thể là bạn đang duy trì những điều kiện, môi trường cũ sẵn có. Một không khí im lặng bao trùm cả khu vườn, không ai nói với ai lời nào.
Đó là câu trả lời cho câu hỏi của ngươi. Phải nói là Good Luck là cuốn sách độc đáo, sẽ còn được nhắc đến và lan truyền đi khắp thế giới. Anh đứng thẫn thờ ra đó mà suy nghĩ.
- Ta không phải là một hòn đá biết nói. - Doanh thu cứ thế tăng dần lên. Giờ thì anh chẳng có thể làm gì được nữa.