Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Được nói chuyện, được trao đổi. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.
Người yêu càng quí chứ sao. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Mỗi con người trong Loài Người. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Trong công viên thì toàn ma cô. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.