Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Có thể phơi phới niềm tin. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Tôi ủng hộ cái đúng. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Và còn nhiều lí do khác. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.