Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí. Trong khi, hai bà trẻ hơn thì cười mũi và xem tôi như một trò tiêu khiển. Thôi, cậu hãy cố gắng đi theo một con đường của riêng mình và cầu mong cho những vị thần sa mạc sẽ che chở cậu.
Đó là những nô lệ của nhà vua. Nằm giữa vương quốc là một hoàng thành bao gồm các lâu đài của hoàng gia. Cư dân Babylon là những nhà tài chính, những thương gia giàu kinh nghiệm.
Có lẽ đã trải qua nhiều kinh nghiệm cay đắng, nên tôi cảm thấy đầy hy vọng và tin tưởng vào cuộc sống sau này. Khi hiểu ra sự việc, tôi đã thật sự hối tiếc và thấy rõ tác hại của tính ù lì trong bản thân mình. - Con trai à! – Cha tôi bảo.
Việc tích lũy của cải và trở nên giàu có không phải là một điều bí ẩn do tạo hóa ban tặng, mà là do con người quyết tâm làm việc và tìm mọi cách để phát triển số tài sản của mình. Dần dần, tôi nhận thấy chủ các cửa hiệu rất tin tưởng tôi và luôn vui vẻ bán chịu cho tôi mỗi khi tôi không có đủ tiền để trả lúc mua hàng. Nhưng cái xác không hồn của anh ta nhắc ông nhớ đến một kết quả thảm hại.
Nhưng rồi nhớ lại lần gặp Zabado thê thảm trên tường thành ngày trước, ông biết là kế hoạch đó không thể được. Chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đó. Một số người khác thì cay cú, bởi vì họ cho rằng với sự giàu có như thế, ông Arkad nên chia sớt chút ít của cải cho những người bạn không được may mắn như ông.
Đó là vì họ đã không đánh giá đúng năng lực của mình. Số tiền thu được sẽ phân chia đúng theo tỷ lệ mà mỗi người góp vốn. - Tôi xin có ý kiến! - Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc tươm tất đứng dậy.
Lúc đó, ông cháu là một nhà buôn thảm, thường mang hàng hóa chất đầy trên lưng một con lừa đi khắp thành phố cùng với một người nô lệ da đen đi theo để dắt lừa và khiêng thảm. Những đồng tiền cháu tiết kiệm được sẽ là hạt mầm của cây giàu có. Tôi không muốn làm việc ở đó và bị đánh chết.
Ta sẽ nói cho cháu nghe những điều cháu đang muốn biết. - Giàu đến thế kia ư! – Bansir sửng sốt. Đôi bàn tay của anh ta đã chai sạn nhiều do phải làm lụng vất vả, nhưng anh ta vẫn luôn vui vẻ, hạnh phúc, chứng tỏ kế hoạch của Megidda là kế hoạch tốt nhất.
Cứ sau bốn, ông Aggar lại trả tiền lời cho cháu. Tuy nhiên, bà Swasti lắc đầu bảo nhỏ với ông rằng: "Nhàn cư vi bất thiện", bà lo rằng ông chủ quá rảnh rang sẽ là điều không hay, vì bà đã từng thấy rất nhiều người như thế. Tại sao tôi lại từ chối việc đứng thẳng người trên mặt đất như một người đàn ông chân chính? Tại sao tôi lại để cho vợ tôi phải quay trở về nhà của cha nàng trong tủi nhục?”
Chờ khi đám đông tản bớt, ông mới tiến đến gần. Tôi tự hỏi tình cảnh của mình có gợi cho họ một sự thương hại nào không. Thế là ông Nana-naid không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì trong lò bánh, vì mọi việc đã có ông làm hết.