Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có.
Tôi đi bộ cũng được. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Ta đâu ham hố thắng thua. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Hôm qua tao nóng quá.