Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Ôi! Những tiếng còi xe. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.
Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Họ là mỗi con người. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Đã đi một số cây số. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.